Lại đến tháng 4, lại nhớ đến ngày Sài gòn sụp đổ vào tay những người Cộng Sản. Miền Nam đang giàu có, sung túc, và đầy hạnh phúc bỗng trở nên nghèo khổ và u ám. Những người thắng cuộc ra sức tuyên truyền là chủ nghĩa tư bản đang dẫy chết, và chủ nghĩa cộng sản là tất thắng !
Ba mươi tám năm sau, lạ kỳ thay chủ nghĩa tư bản cứ dẫy hoài mà không chết, ngược lại còn phát triển mạnh mẽ, trong khi các nước xã hội chủ nghĩa anh em đua nhau chết ngủm. Từ công đoàn đoàn kết tại Ba Lan, sự phá sập bức tường ô nhục tại Đức, đặc biệt người anh cả của khối xã hội chủ nghĩa là Liên Xô tự giải tán, chia ra thành nhiều nước nhỏ ! Cuối cùng, cả thế giới chỉ còn vỏn vẹn 4 nước Cộng Sản: Trung Hoa, Cu Ba, Bắc Hàn, và Việt Nam .
Ngộ nghĩnh một điều, là tuy biết chủ nghĩa tư bản đang dẫy chết, nhưng các quan lớn tại VN lại toàn gởi con cháu mình qua du học tại các nước tư bản, chứ họ chẳng muốn gởi vào các nước anh em trong khối xã hội chủ nghĩa !
Sau tháng 4 năm 75, bỗng nổi lên những cuộc di tản của những người VN trốn chạy thiên đường xã hội chủ nghĩa. Hàng triệu người ra đi, dù biết rằng ra đi là chấp nhận sống chết, biết bao con người VN đã làm mồi cho cá mập, đã chết tức tưởi dưới tay cướp biển, đã bị hãm hiếp tàn tệ, .... nhưng dù biết như vậy, những người con VN vẫn cứ ra đi !
Ngày 30 tháng 4 không phải là ngày để ăn mừng, mà là ngày để nghĩ đến sự đau buồn, mất mát của những người con VN.