Monday, June 20, 2022

Có một thời mình nghèo

Mình thích đi chợ trời. Không phải để mua để bán, mà là để ngắm ông đi qua bà đi lại. Cái không khí của chợ trời thường là khá sôi động, cộng với các bản nhạc mariachi của Mễ thật vui tai, tạo một cảm giác vui nhộn, bình dị, gần gũi với các chợ quê của VN. Hôm weekend vừa rồi mình đi lang thang trong một chợ trời gần thành phố mình, thấy người ta ai có gì bán nấy, từ đôi giày cũ cho đến quần áo, vải vóc ... làm cho mình nhớ tới một thời xa xưa ...

Hơn 30 năm trước khi mình mới đặt chân xuống đất Mỹ thì mình nghèo lắm. Tiếng Anh tiếng U thì không biết, nghề ngỗng cũng không có. May nhờ anh chị kia có một sạp quần áo trong chợ trời lớn mướn mình bán phụ. Lúc đó chợ trời này được mang tên chợ trời lớn nhất thế giới, the World Largest Flea Market, nằm trên đường Berryessa thuộc thành phố San Jose, California. Tiệm của anh chị là tiệm quần áo thuộc loại bán sỉ trong chợ trời, cho nên thuộc hàng lớn nhất nhì trong đó. Điều này có nghĩa là sáng sớm mình phải phụ khiêng mấy tấn quần áo từ trên xe tải xuống quầy hàng, vì là tiệm lớn nhất nên phải khiêng nhiều nhất, lúc đó mình là thư sinh ốm yếu nên thấy rã rời tay chân. Sau đó mình phải đứng bán liên tục, không ai cấm mình ngồi cả, nhưng khách đến hỏi thì mình phải đứng dậy để chào hàng và nói giá cả, cho nên hầu như là đứng suốt ngày ... làm cho mình không quen nên rất mỏi chân. Cũng vui là nhờ làm job này nên mình học được chút ít tiếng Mễ, vì người Mễ đi chợ trời đông lắm. Đến cuối ngày, khi tay chân mình đã đuối, mệt mỏi nhất thì chính là lúc mình phải khiêng cả mấy tấn quần áo trở ngược lên xe tải, vì không bao giờ mình có thể bán hết tất cả số quần áo trong một ngày, nên phải khiêng ngược lên xe để hôm sau đem ra chợ trời bán tiếp ...

Vất vả cả ngày, tay chân rệu rã, mình được trả công là 40 đồng. Hơn 30 năm trước thì số tiền này cũng khá lớn. Anh chị chủ tiệm khá dễ thương, biết mình mới qua Mỹ nên cũng chỉ bảo tận tình. 

Cầm 40 đồng trong tay, là số tiền đầu tiên của mình kiếm được khi đặt chân lên đất Mỹ, mình chạy ra một quầy gần đó mua được một cái áo lạnh cho bà xã với giá 20 đồng, phân nửa tiền lương của mình, vì đối với mình thì tháng 4 bên Mỹ còn lạnh lắm.

Cái áo có sọc vàng, sọc đen như con ong, bà xã mặc vào rất dễ thương. 

Trong hình chính là cái áo ấm màu con ong của mình mua tặng bà xã. Bà xã giữ cái áo mặc đến nhiều năm sau đó. Còn các quầy quần hàng trong chợ trời là mình mới chụp hôm weekend rồi !

Happy birthday bà xã !









Friday, June 3, 2022

Mê tín dị đoan

 Mê tín dị đoan

Có những người rất mê tín dị đoan, nhất là các chàng Chung Cộng, aka Chinazian (do chữ Chinazi (phát xít Tàu) và chữ an cộng lại). Có một thời gian các chàng Chung Cộng chạy qua Mễ mua nhà ào ào. Có điều các chàng rất kỵ các số lẻ, nhất là các số như 7, 13, ... Do đó, các nhà thầu Mễ bèn đặt tên các tầng lầu toàn là số chẵn. Như trong building này, các tầng là các số chẵn như 2, 4, 6, 8 ... Như vậy, tầng thứ 34 thật ra chỉ là tầng thứ 17, tầng 26 thật ra là tầng thứ 13 !!! Hiện nay, các chàng Chung Cộng đã bỏ chạy khỏi Mễ, tuy nhiên, trong một vài buildings thì tên các tầng lầu vẫn còn như cũ ...