Thursday, May 11, 2017

Bạn tôi

Bạn tôi

Rồi thì hai người chia tay, đường ai nấy đi, bạn tôi tuy nói không sao, nhưng có thể thấy rõ, bạn tôi thẩn thờ từ đó . Nhiều lúc bạn bè gặp nhau, ai cũng cười nói vui vẻ, riêng bạn tôi tuy cũng cười, nhưng trên nét mặt cũng thấy thoáng lên nét ngơ ngác, mất hồn . Có khi chỉ một chuyện mà phải nói hai, ba lần, thì bạn tôi mới hiểu . 

Tuy đơn thân, nhưng bạn tôi cũng một mình cặm cụi nuôi con, không than van, trách móc . Thằng nhóc đi học xa nhà, nhờ trời thương, thằng nhóc cũng ngoan, chịu khó học hành . Có thể nói, thằng nhóc may mắn không thiếu thứ gì, mà nếu có thiếu, chỉ cần nói với bạn tôi, là cô ta gởi cho thằng nhóc ngay lập tức ! 

Thời gian thấm thoát, mới đây mà đã hơn hai năm ...

Rồi thì bạn tôi đi thăm con, trên máy bay, vô tình ngồi cạnh một ông VN . Chuyến bay khá dài, đủ cho hai người biết tên nhau, nói chuyện trên trời dưới đất, và cũng đủ cho hai người biết tình cảnh gia đình của nhau, và quan trọng là số phone của nhau ...

Sau đó là những cuốc phone đường dài, có khi thâu đêm, gần tới sáng, vì anh ở tiểu bang này, bạn tôi ở tiểu bang khác, giờ khắc khác nhau, cho nên thâu đêm là chuyện thường tình ...

Rồi thì họ hẹn gặp lại nhau ....

Gặp nhau lần này, thì bạn tôi dẫn anh ta đi ... ra mắt các bạn khác . Có thể nói, anh ta vui vẻ, mạnh dạn, nói chuyện dễ thương, và quan trọng là có vẻ quyến luyến, quấn quít với bạn tôi lắm !

Nếu nói theo kiểu nhà binh, hay còn gọi là kiểu quân sự, thì "địch tấn công tới tấp, còn phe ta thì không thèm ... phòng thủ" 

Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bạn tôi, nụ cười mà trên hai năm nay mới gặp lại . Mong rằng bạn tôi mãi mãi hạnh phúc ...

May 11th, 2017
SH

Tuesday, May 9, 2017

Ngồi xếp bằng tròn

Ngồi xếp bằng tròn

Lần nào cũng vậy, cứ lên xe ngồi, là hai mẹ con nó rút chân lên ghế, rồi khoanh tròn chân lại, tiếng Việt mình hay gọi là ngồi xếp bằng tròn ! Ban đầu chỉ có mẹ nó, sau này có lẽ đứa con bắt chước mẹ nó, cũng rút giò lên, cũng khoanh gọn ơ lại ! Liếc vô kiếng chiếu hậu, nhìn hai mẹ con nó ngồi cùng một kiểu, thấy ngồ ngộ, dễ thương ... 

Không phải chỉ ngồi trên xe, thỉnh thoảng khi vô nhà hàng, má nó cũng vô tình rút giò lên, khoanh lại, rồi sực nhớ ra, thả chân xuống, đứa con thì cứ giống như một bản copy của mẹ nó, má khoanh, thì con khoanh, má thả chân xuóng, thì con cũng thả, một cách vô tình ...
(Thì ra, những gì mình làm, con cái hay bắt chước theo một cách vô tình, sau này thành ... tật ?)

Cứ vậy một thời gian dài, đến khi nhóc lớn lên, có lẽ biết mắc cỡ, cho nên không khoanh chân nữa, còn má nó, thì cứ thỉnh thoảng lại quên, cứ rút chân lên ...

Những tưởng trên thế gian này, chỉ có hai mẹ con nó là dám vào nhà hàng rút chân lên khoanh tròn, ai ngờ hôm nọ đi ăn lunch, thấy có một cô cũng khoanh chân ngồi ăn tỉnh bơ trong một nhà hàng . Không biết các kiểu ngồi trong nhà hàng, thì kiểu nào lạ nhất, nhưng quả thật kiểu khoanh tròn này, thấy dễ thương ngồ ngộ làm sao ...

Biết là không phải má nó, nhưng khi bước qua rồi, cũng len lén ngó ngoái lại ...

Tự nhiên, sao mà nhớ hai má con nó quá ...

May 9th, 2017
SH