Vòng tròn cuộc đời
Lúc xửa lúc xưa, đầu tiên là bọn tôi đi dự đám cưới của nhau, lúc bọn tôi bước vào lứa tuổi 20, khi thì đi dự đám cưới bạn này, lúc thì đi dự đám cưới bạn khác, gặp nhau nói cười rôm rả … Một thời gian dài sau, khi chúng tôi bước vào ngưỡng cửa 40, 50, thì ba mẹ chúng tôi lần lượt ra đi, hôm thì ba của bạn này, bữa thì mẹ của bạn khác, rất là ưu sầu ảo não . Có lẽ trong một thời gian ngắn, chúng tôi lại rôm rả mời nhau đi dự đám cưới con cái chúng tôi, và sau một thời gian dài nữa, thì lại đến phiên chính chúng tôi lần lượt ra đi, lại là ưu sầu ! Cứ rôm rả rồi lại u buồn, theo những vòng tròn cuộc đời, mới thấy đó, rồi mất đó, sinh lão bệnh tử mà, không ai tránh được ! Tất cả rồi sẽ mất đi, chỉ có kỷ niệm là còn lưu giữ mãi mãi …
Chiều xuống, chúng tôi lục đục lên xe, trực chỉ quận Cam thẳng tiến . Lần này tôi lái, vợ chồng Bính Thuỷ đã chu đáo mua sẵn cho tôi ly cà phê, sợ bận về tôi lái đường xa, buồn ngủ !
Đây không phải là lần đầu chúng tôi đi quận Cam . Bạn bè cũ, một số lớn ở quận Cam, còn chúng tôi ở tận cùng biên giới, tuy xa xôi nhưng mỗi lần bạn bè có gì vui, buồn đều réo gọi nhau . Bạn bè mà, vui cũng chia, buồn cũng san sẻ . Lần này chúng tôi đi chia buồn cùng gia đình Thuỵ Quân, vì mẹ Thuỵ Quân vừa mất …
Đây không phải là lần đầu chúng tôi đi quận Cam . Bạn bè cũ, một số lớn ở quận Cam, còn chúng tôi ở tận cùng biên giới, tuy xa xôi nhưng mỗi lần bạn bè có gì vui, buồn đều réo gọi nhau . Bạn bè mà, vui cũng chia, buồn cũng san sẻ . Lần này chúng tôi đi chia buồn cùng gia đình Thuỵ Quân, vì mẹ Thuỵ Quân vừa mất …
Nghe lời Quân kể, thì mẹ Quân là một người đàn bà dịu hiền, lúc nào cũng lo lắng cho gia đình, cho con cháu . Khi đi làm gặp chuyện bực mình, thì mẹ Quân chính là nơi Quân xả nổi buồn bực, tuôn ra tâm sự, và mẹ Quân bao giờ lắng nghe, an ủi Quân . Ba mẹ Quân ở nguyên một căn nhà riêng, lúc nào cũng mở rộng cửa đón con cháu, mẹ Quân lại siêng nấu ăn, chiều chuộng đám cháu, cho nên đứa nào muốn ăn món gì, bà cũng sẵn sàng nấu cho …
Trong tang lễ, mấy đứa cháu nội ngoại lên nói sụt sùi, kể lể bà nội, bà ngoại đã nấu cho bọn chúng ăn những gì, ngon làm sao, nhớ làm sao, … làm cũng mũi lòng theo !
Tội cho ba Quân, cứ tưởng ông sẽ đi trước, ai ngờ mẹ Quân bỏ ông ở lại một mình ! Nghe nói hôm Quân chở ông đi thăm mẹ từ bệnh viện về, ông không vào nhà ngay, mà cứ đi săm soi, chăm sóc cây khế, khi thì bực tức khổ sở vì mấy trái khế bị chim ăn, khi thì lăng xăng tưới cây, tỉa lá, … Quân bảo thôi ba vào nhà nghỉ đi, từ từ hãy lo cây cối, thì ông buồn bả bảo “Con không hiểu ba …, cái cây khế này là do mẹ con trồng đó …!”
(Viết tặng người bạn Thuỵ Quân.)
(Viết tặng người bạn Thuỵ Quân.)