Bị thụi
Gì đâu mà bị thụi tá lả, cái nào cái nấy trúng thẳng vô tim, nhoi nhói ...!
Đầu tiên là bị mấy cây kem chuối thụi cho một phát lùng bùng . Nhớ đến thời xa xưa lúc còn nghèo, trưa nào cũng mong có được một cây kem chuối phủ đầy nước cốt dừa béo ngậy, rắc thêm một mớ đậu phộng bùi bùi, chỉ muốn mau cắn vào một phát để tận hưởng cái lạnh cây kem làm tan đi những buổi trưa hè nóng nực ... Mong là mong vậy, nhưng tiền không phải lúc nào cũng có ...
Rồi thì đến mấy cái bánh lỗ tai heo . Hồi nhỏ mê bánh này lắm (hình như bây giờ vẫn còn), ăn nhanh sợ hết, bèn ăn theo từng màu của từng cái vành . Cắn chút chút theo màu nâu trước, chừng nào hết cái vành nâu, thì mới cắn qua cái vành trắng, cứ vậy mà cắn, cho lâu hết ...
Rồi đến những cái bánh men, bánh phồng tôm, dân dã mà hấp dẫn . Lại nhớ đến những buổi trưa trằn trọc không ngủ được, nếu có chút tiền thì chạy qua nhà ông Sáu hàng xóm, đứng mân mê, lựa chọn, tính toán xem mua món nào . Ông hay bỏ bánh men hoặc bánh phồng vô một cái túi ny lông nho nhỏ, kèm chung là một viên bi, hay là một cái bông vụ bằng sắt bé xíu . Vậy là mua một món, mà vừa có đồ ăn, lại vừa có đồ chơi, tiền trong túi thì chỉ đủ mua duy nhất một bịch, cho nên phải đứng suy nghĩ dữ lắm ...
Cái gánh hàng xén nho nhỏ của hai con bé Mia và Sophia này , tuy bé tí xíu mà chứa đựng đầy ắp tuổi thơ . Nghe nói kem chuối do hai con bé tự làm , lại mới biết Mia và Sophia cong lưng vô bịch các loại bánh lỗ tai heo, bánh men, ... gì mà ngoan quá !
Hình như hai con bé không biết rằng, những việc làm tuy thấy nho nhỏ của hai con bé, vậy mà thụi bình bịch vô trái tim của các người lớn, trúng cái thụi nào, giựt mình cái nấy ...