Friday, July 10, 2020

Phước Hải và em tôi

Phước Hải và em tôi
Gọi là em, vì em là con người dì, em út của mẹ . Em sinh ra ở Sài Gòn, nhưng vì hoàn cảnh gia đình, cho nên tuy sống ở Sài Gòn với bên nội, nhưng cứ đến hè là em lại về quê sống với dì tôi ở Phước Hải .
Thuở đó, con đường về Phước Hải, quê ngoại tôi, thật là gian nan trắc trở . Sáng thật sớm phải mau ra bến xe miền Đông, dạo đó vẫn còn nằm trên đường Phan Thanh Giản nối dài, trước khi qua cầu Sài Gòn, rồi nhẩy lên một xe than, chạy rục rà rục rịch về tới Bà Rịa . Gọi là xe than vì lúc đó xăng dầu khan hiếm, cho nên các xe đò nẩy ra sáng kiến dùng than đá để chạy xe thay cho xăng, do đó khói bụi mù mịt và chạy cà rịch cà tàng ! Vậy là động cơ hơi nước có từ thế kỷ trước quay trở về ngự trị tại VN một thời gian dài !
Tới được Bà Rịa là mất khoảng nửa ngày, mặc dù đoạn đường chỉ khoảng 100 cây số, tức là chỉ khoảng 60 - 70 dặm mà thôi . Từ Bà Rịa phải đổi qua chiếc xe đò khác nhỏ hơn, để về tận Phước Hải là cuối chặng đường ! Mà thời đó xe đò thật kỳ cục, ì à ì ạch chạy tới Long Điền, thì tắt máy đậu đó, chờ đến khi chuyến xe sau chạy đến, khách gọi là chờ "ủi đít", thì mới lại nổ máy chạy tới Đất Đỏ, rồi lại tắt máy chờ đó, đợi xe sau tới ủi đít thêm một lần nữa thì mới chịu bò về Bờ Đập, rồi Phước Hải !
Căn nhà của ngoại khá rộng rãi, nằm cạnh một rạp hát cũ, nghe nói là của ông cố tôi . Ngay trước nhà là một cái giếng nước xài cho cả xóm . Hình như lúc nào giếng cũng đông, người này kéo nước, người kia chờ, nói chuyện ồn ào rôm rả !
Thời đó nguyên cái làng Phước Hải chưa có điện, và dĩ nhiên cũng không có nước máy . Vài nhà có chút tiền bèn đầu tư một cái máy phát điện chạy bằng xăng, rồi kéo điện cho vài nhà trong xóm xài ké, mỗi nhà chỉ được câu duy nhất một bóng đèn ống loại 3 tấc . Điện này chỉ có mỗi đêm từ khoảng 7 giờ đến 9 giờ tối là tắt phụp ! Sau đó là xài đèn dầu !
Còn nước thì trong nhà có các bồn chứa bằng xi măng thật bự để chứa nước xài . Nước được hứng từ các máng xối nước mưa, và từ cái giếng trước nhà !
Có lần bọn tôi về quê, mình mẩy bụi bặm, cần tắm, mà các hồ nước thì gần cạn sạch . Em nói với bọn tôi là để em gánh nước cho mà tắm . Mà hồi đó em có lớn gì cho cam . Em chỉ khoảng 13 - 14 tuổi, cái tuổi này đối với dân ở một số quốc gia thì cơ thể đã lớn, nhưng ở VN thì 14 tuổi vẫn còn bé tí ! Em nhỏ nhắn, người mảnh khảnh, mà ráng cong lưng gánh hai thùng nước trên đôi vai gầy của em, thấy mà thương ! Cản em thì em bảo " đừng lo, em chịu cực quen rồi", nghe lại càng thương thêm ...
Tuần rồi, nhân lễ độc lập tại Mỹ, em và chồng con ghé thăm ! Vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng như ngày nào . Mỗi lần nhìn em thì lại nhớ đến Phước Hải cát trắng, và đôi vai gầy gánh nước của em ngày nào ...
SD, July 10th, 2020

Friday, June 26, 2020

Nhật Tuấn

 Nhân thấy một bài nói về Nhật Tiến, thì cũng xin nói về Nhật Tuấn, em ruột của Nhật Tiến. Trước 75, người anh Nhật Tiến sống trong Nam, còn người em Nhật Tuấn sống ngoài Bắc và dĩ nhiên gia nhập bộ đội. Hai anh em đều là nhà văn, nhưng văn của Nhật Tuấn táo bạo hơn, và nhất là vì sống ở ngoài Bắc, nên ông ta biết khá nhiều về bề trái của xã hội ngoài đó, nên bài viết của ông có thể làm nhiều người nhẩy nhỏm. Ông viết khá đều đặn trên blog của ông ta, mỗi tuần vài truyện ngắn, và đặc biệt có khoảng hai truyện dài nhiều tập là "Hẻm buôn chuyện" và "Yêu thời đồ đểu" khá hay. Bất thình lình vào năm 2015 thì ông mất đi, và các bài viết còn dang dỡ ...

Sau đây là blog của ông ta, có lẽ không ai có password vào để bôi xoá hay sửa đổi gì được nữa vì ông ta đã mất:

nhattuan2011. blogspot. com

Wednesday, April 29, 2020

45 năm dài

45 năm dài
Mới đó mà lại đến ngày 30 tháng 4 . Thấm thoát mà đã 45 năm dài ! Nhìn lại đời mình, có tới 15 năm sống dưới chế độ CS. Khổ nhất là những năm 78-79, sau khi miền Nam bị liên tiếp các chiến dịch đánh tư sản, đổi tiền, và ngăn sông cấm chợ thì miền Nam đang từ giàu mạnh trở nên kiệt quệ hoàn toàn ! Gạo, bột ngọt, đường, vải vóc ... tất cả đều trở nên xa xí phẩm. Cái ăn, cái mặc đều trở nên thiếu thốn, những cơn đói xảy ra triền miên, nhà nhà người người ăn độn để cùng nhau tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên XHCN ...!
Hôm nọ có một bạn bên VN khoe về "trí thức VN", nghĩ mà cười ! Trí thức VN là ai, như thế nào, thì bọn mình quá rõ ! Nhớ lại những năm thi đại học bên VN, những học sinh giỏi thì không được thi đậu vào đại học nào cả, vì phải nhường chỗ cho các học sinh có kiến thức thuộc loại hạng nhì hạng ba, nhưng vì họ là con cháu cán bộ, hoặc gia đình có công cách mạng thì tha hồ đậu vào đại học !
Vâng, những kẻ chỉ có trình độ hạng nhì hạng ba hoặc có thể hạng chót, thì vểnh mặt lên, tiến thẳng vào đại học, tạo thành nền tảng cho "trí thức VN" sau này ! Thử hỏi như thế, thì "trí thức VN" làm sao mà cạnh tranh được với trí thức tư bản, hoặc trí thức thế giới ? Nhìn lại những người hạng nhất nhưng không vào đại học được thì sao ? Họ đi ... đạp xích lô, làm công nhân, hoặc may mắn hơn thì vượt biên thành công, và sau đó họ được các nước tư bản cho họ tiếp tục đi học để thành công trên đường đời !
45 năm dài, là một thời gian đủ dài để đánh giá đúng sai, hoặc để bộc lộ bản chất bên trong của mọi sự . Hiện nay có rất nhiều người, ngoài miệng vẫn luôn ca tụng tính ưu việt của XNCH, nhưng lại đem tiền đi đầu tư bên các nước theo tư bản chủ nghĩa, thậm chí họ toàn gởi con đi du học bên các nước tư bản, chứ không hề ngó ngàng gì đến việc gởi con hoặc đầu tư qua các nước XHCN anh em thân thiết như Trung Cộng, Cu Cộng, hay Hàn Cộng !
Thông dụng nhất hiện nay, là họ khuyến khích tạo điều kiện cho con cái họ được sang định cư tại các nước tư bản, và sau đó khi họ về hưu, thì họ len lén nhủi qua ở chung với con cái họ, chẳng thà sống chung với chế độ tư bản người bóc lột người và đang giãy chết, chứ không thích sống ở chế độ ưu việt XHCN !
Những người này có thể là dân thường, có thể là cán bộ, thậm chí có thể là cựu giáo viên, đã tự bôi tro trát trấu vào mặt họ ! Vì vô tình, họ đã tự khai họ là những người giả dối, nói một đường làm một nẻo, miệng thì ca tụng XHCN, nhưng hành động thực tế của họ là đi xe Mỹ, ăn chocolate của Bỉ, mang bóp đầm của Pháp, mặc quần áo của Ý, sinh sống tại Anh, Đức, Úc, ... tóm lại toàn là sản phẩm của nền tư bản, cái nền tư bản mà họ luôn nguyền rủa là người bóc lột người, và đang giãy chết ... !
April 29th, 2020


Tuesday, April 7, 2020

Sin 30 độ


Sin 30 độ

Chiều Sài gòn nắng dịu, cái đám 123 và tôi ngó xuống con đường Tự Do xe cô dập dìu . Lâu lắm rồi cả đám mới gặp lại nhau, đứa từ Đức về, đứa từ Canada, đứa từ Mỹ, ... mấy con mắt nhìn nhau hồi lâu, có lẽ vì cả hơn hai mươi năm không gặp, cảm giác quen quen nhớ nhớ thiếu thiếu lẫn lộn, rồi tự nhiên nhớ đến cái thời các cô và bạn của các cô còn mặc jupe tung tăng, la hét inh ỏi ngoài sân trường ...
... Thời đó, bạn của đám 123 đông lắm, nhưng không phải ai cũng "dịu dằn" như các cô, mà có nhiều người khác ít nói điềm đạm hơn, trong đó có Kim Chi Trần, đương kim lớp phó học tập !
Kim Chi ít nói, và có lẽ vì là lớp phó, nên khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị, do vậy bọn con trai ít chọc phá . Năm đó thầy Quang dạy Toán cho lớp . Thầy nguyên là ông frère, tức là sư huynh trong đạo Chúa, cho nên dạy rất nghiêm khắc, thầy hay chú ý đến cái đám con trai thuộc xóm nhà lá lộn xộn ngồi tuốt ở dưới, vì cái đám này thường thì ít thèm để ý tới những lời rao giảng vàng ngọc của thầy trên bục giảng ...
Cuộc đời cứ thế lặng trôi, thầy giảng cứ giảng, ai thích nghe cứ nghe, ai lơ đãng cứ lơ đãng, một hôm trong lớp đột nhiên thầy Quang hỏi "Em nào biết sin 30 độ bằng bao nhiêu thì giơ tay lên ..." Cả lớp hầu như im ru, bọn con trai biết thừa đáp số, nhưng đứa thì bận ngó lơ ngoài cửa sổ xem lá me bay, đứa thì đang lo không biết hôm nay mấy cuốn truyện chưởng do ai giữ, đứa lại lo không biết cục gạch giữa hai lớp đã moi ra thông nhau chưa, để dễ chuyền cho nhau bài vở, hoặc chỉ để lén lút thổi khói thuốc lá xuyên qua lỗ, nhằm phá mấy đứa bạn bên lớp kia cho đời thêm gay cấn ... cho nên không đứa nào rãnh để trả lời cho thầy . Thầy đang định nổi nóng thì lớp phó học tập Kim Chi giơ tay dõng dạc trả lời " Dạ thưa thầy sin 30 độ là 1/2 ..." và không quên liếc xéo cái đám con trai chây lười một phát dài thòng ! Bọn con trai cảm nhận ngay cái liếc đó, và kể từ ngày quan trọng đặc biệt đó, Kim Chi có một nickname ngồ ngộ là lạ và có một không hai là "Sin 30" ... ! :)
(viết cho vui, để nhớ những ngày còn đi học , chứ thật ra Kim Chi Trần hiền lắm, và hiện nay KC là một bác sĩ ở Los Angeles, có lẽ đang chiến đấu dữ dội với Wuhan virus, vì KC làm cho emergency room)