Monday, February 24, 2014

Những người bạn


Những người bạn ...


1. Dao Chi


Tự nhiên năm đó lớp có tới 2 Chi, một người là Kim Chi, người kia là Dao Chi ! Thuở còn đi học, ai hơi đâu mà gọi cho đúng tên, phải sửa lại cho khác chút chút thì gọi mới vui. Thế là Kim Chi thì bị đổi thành Chi Cái, và Dao Chi, vì hơi 1 chút tomboy, thì bị đổi lại thành Chi Đực ! Đối với Chi Cái thì tên này chẳng hề gì, nhưng Chi Đực thì ghét cái tên lóng này lắm, và ghét nhất là bị gọi trước mặt người những thằng boys nào "mết mết" Chi Đực ! Và cũng đã thành thông lệ thuở còn đi học, ai im lặng thì thôi, chứ còn chống cự lại, thì chỉ từ chết tới bị thương, và cái tên lóng Chi Đực dính chết với Dao Chi từ đó !

Đừng có tưởng hễ mang tên Chi Đực là không biết nấu ăn nhe, ngược lại, Chi Đực nấu ăn, lành bánh, trang hoàng, ... rất đẹp ! Có thể nói là Chi Đực rất có khiếu trong lãnh vực này ....
Khoảng năm lớp 9, cái nhóm bạn nhỏ của tôi làm tiệc Giáng Sinh, địa điểm là trong trường Aurore, sau đổi tên là trường Rạng Đông, vì Đức Tuấn (Tuấn Phạm) cư ngụ trong đó ! Sau lưng trường là 1 khoảng sân rộng, trồng một cây xoài cổ thụ to lớn đầy trái, và một hồ nước nho nhỏ (mà sau này Tuấn Phạm nuôi cá trê phi trong đó lúc phong trào cá trê phi nổi lên rầm rộ, tụi cá lớn như thổi), đó cũng là chổ mà bọn này làm tiệc !

 
Lúc đó, cái nhóm nhỏ của chúng tôi gồm Dao Chi (Chi Đực, Maryland), Kim Chi (Chi Cái, VN), Thu Hằng (tức Vịt Cổ Lùn, Arizona), Minh Huấn (tức Cười Điệu, Oklahoma), Đình Hải (tức Hải Dưới, San Jose), Châu Kỳ (tức Kỳ Đà, Texas), Đức Tuấn (tức Tuấn Phạm, VN) , Gia Điệp (Úc), Hồng Hoa (VN), hình như có cả Khương Hữu Lưu (VN), và tôi ...


 
Hôm đó chủ yếu là một tay Chi Đực trang hoàng bàn tiệc ! Cô ta đặt mua lá thông đem từ Đà Lạt về (sao mà hay quá), đem sắp xéo qua xéo lại trên bàn tiệc, còn lấy mấy cái chum làm nước đá (thuở đó, nhà nào có tủ lạnh đều biết tới những cái chum nho nhỏ làm nước đá này) đem sơn màu đỏ, khoan 1 lỗ dưới đáy chum, và lật ngược lại giả làm đèn cầy. Năm đó chúng tôi ai cũng còn nghèo, còn ăn độn khoai lang, khoai mì, ráng gồng mình làm 1 buổi tiệc Giáng Sinh là may lắm rồi, ai ngờ có được mùi thơm nồng của lá thông Đà Lạt, và ánh nến lung linh từ những cây đèn cầy giả (trong chum có dâu 1 bình dầu nhỏ và 1 tim đèn), khăn trải bàn, ... toàn là những thứ xa xỉ vào lúc đó ! Tất cả là nhờ công của Dao Chi !



Nhưng chưa hết, một thời gian dài sau, khi tôi leo lên xe bông , thì bánh cưới của tôi là do bàn tay khéo léo của Dao Chi làm, bánh cũng có tầng này nọ, trang hoàng bằng những bông lan tím Đà Lạt tươi tắn (mãi sau này tôi mới biết đó là thuộc loại Dendrobium), còn trầu cau hả, trầu cau cho mâm quả là do mẹ của Dao Chi đặt dùm cho tôi tận ở Hốc Môn, Bà Điểm, là vương quốc của trầu cau thời đó, cho nên tươi roi rói !!!

Nhưng ở đời , người có tài , thì cũng có yếu điểm . Yếu điểm của Dao Chi là .... sợ ma kinh khủng !!!

Mà kỳ lạ thay, những người sợ ma thì lại thích sưu tầm , thích nghe những chuyện về ma , mà càng nghe thì càng sợ , càng thêm yếu bóng vía , ...

Khổ một nổi, Dao Chi sợ ma thì Dao Chi chịu đã đành, kẹt một cái là lần này , Dao Chi sợ ma mà .... bạn bè phải gánh chịu , đó là lần Dao Chi đi dự đám cưới Châu Kỳ, Khánh Loan .... !

Lần đó , vì quá rãnh rỗi, cho nên Dao Chi nổi hứng lên bay qua Texas trước đám cưới cả tuần lễ ! Mà bên Texas thì có những nhân vật rất đặc biệt , trong đó có ông chủ nhà tốt bụng Từ Hải , dám .... dâng nguyên căn nhà của mình cho đám bạn bè từ xa về cư ngụ để tham dự đám cưới ! Ông chủ nhà thì chỉ dám dâng nhà mà thôi, chứ không dám dâng người , mà lúc đó vì sợ ma , cho nên Dao Chi đòi hỏi là cần có ... người ngủ chung cho bớt sợ ma , đau đầu cho bạn bè là chổ đó !
Thế là phe ta nháo nhào tìm người hy sinh đi "ngủ chung với Dao Chi" !!!



No comments:

Post a Comment