Bướng
Ai cũng nói anh bướng, ba anh nói, mẹ anh nói, anh anh nói, cậu anh nói, ... mà anh bướng vẫn bướng ...
Hồi đó, chị thương anh, và dĩ nhiên, là anh cũng thương chị lắm, chiều nào cũng chở chị đi chơi, tuy nhiên, bảo anh cưới chị, thì anh cứ gàn gàn bướng bướng, cứ khăng khăng không chịu cưới, mặc cho ba mẹ la mắng, anh cũng không chịu !
Cái thuở xa xưa đó, là thời VNCH, anh huy hoàng ngang tàng mang lon đại uý, là một chức vụ khá cao, làm việc thì đi có kẻ rước, về có người đón, và làm chung chỗ với chị, do đó, anh quen với chị .
Ngày nào hầu như hai người cũng gặp nhau, trong bụng thì mừng mừng rỡ rỡ, nhưng không dám vồ vập, phần vì đây là chổ làm việc, phần vì trong quân đội thì chị mang lon ... thiếu tá ...!
Thời VNCH, kỷ luật nghiêm minh, hễ người mang cấp bậc thấp, mà gặp người mang cấp bậc cao hơn, thì người cấp bậc thấp hơn phải đứng thẳng người, rập gót giày lại, bàn tay phải đưa lên trán, và phải mở miệng chào, để nghiêm chào người cấp bậc cao !
Anh đóng lon đại uý, chị đóng lon thiếu tá, một bậc cao hơn anh, thì kẻ phải đứng nghiêm chào mỗi ngày, chính là anh, chứ không phải chị !
... Vậy là anh không chịu cưới chị, anh bảo, nếu lấy nhau rồi, ngày nào gặp vợ cũng phải đứng nghiêm chào, chịu sao nổi ! Là đàn ông con trai mà , ai đời phải đứng nghiêm chào vợ mỗi ngày !
Chuyện tình kéo dài nhiều năm, chiều nào anh chị cũng chở nhau đi chơi, nhưng làm đám cưới, thì anh cứ nhất định bướng, không chịu, dù ba mẹ la mắng cỡ nào, cũng khăng khăng không chịu ...
Rồi thì năm 1975, VNCH sụp đổ, quân đội VNCH không còn nữa . Anh không còn là đại uý, chị cũng không còn là thiếu tá, anh không còn phải rập gót giày lại để chào chị, anh mới vui vẻ leo lên xe bông, theo chị về dinh, sau này hai người sinh ra một cháu gái kháu khỉnh ...
Tháng rồi, vừa đi dự đám cưới con gái của anh chị về, chợt nhớ lại chuyện xưa ...
Jan 3rd, 2018
No comments:
Post a Comment