Monday, June 5, 2017

Thời gian qua mau


Thời gian qua mau



Cô nó chọc nó, nó nguây nguẩy bảo "Con giận cô rồi" rồi phóng vọt đi mất . Nhưng chỉ một lúc sau, nó quay trở lại tìm cô nó thủ thỉ "Con nói con giận cô, nhưng mà con thương cô !". Cô nó nghe xong thì tim tê tái, ôm chầm lấy nó, hun chùn chụt ...

Sau này cô nó bắt chước nó, khi bạn trai của cô nó làm cô nó giận, cô nó bảo "Em giận anh rồi", nhưng chỉ một lúc sau, cô nó quay lại thỏ thẻ "Em nói em giận anh, nhưng mà em thương anh !" Anh ta nghe xong thì trái tim nhũn ra, xuội lơ, bảo gì cũng vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn nghe lời ...

Đó là lúc nó khoảng 4,  5 tuổi ...

Lúc nó 4, 5 tuổi và dài dài cho tới tuổi teen, thì nó mê ba nó lắm ! Có một lần cả nhà lên phà đi ra đảo Catalina chơi, đi xem cá biển bằng tàu bán ngầm (semi-submarine), đi dạo chơi quanh đảo bằng xe tour bus, và nhất là đi dạo vòng vòng dọc theo bãi cát, nơi trung tâm du lịch có rất nhiều tiệm bán hàng lưu niệm, hai cha con cứ mê mãi xem các món lưu niệm xinh xinh bé bé, rồi ba nó kêu nó ra về, mà nó cứ nấn ná chần chừ hoài không chịu bước ra . Đi lại gần thì thấy nó xoè tay ra bảo "Con muốn mua cái này" . Trên bàn tay bé xíu xiu của nó là một cái móc khoá, trên có dòng chữ "#1 Dad", dịch ra tiếng Việt là "Ba tôi số một" ! Thì ra đây là món làm cho nó chần chừ, không chịu ra về ... Dĩ nhiên, trái tim ba nó chảy ra thành nước, lật đật mua cho nó, và không quên ôm nó vào lòng ...



Photo credit: Unknown

Thời con nít, đứa nào cũng hay ấm đầu sổ mũi, có những đêm nó sốt nằm thiêm thiếp trên giường . À, hai cha con chuyên ngủ chung với nhau, tối tối ba nó kể chuyện đời xưa cho nó nghe, chuyện nghèo rớt mồng tơi ăn cơm độn khoai khi còn ở VN, chuyện vượt biên cực khổ của ông nội và bác, đủ chuyện hầm bà lằng, trên trời dưới biển . Ba kể, nó lắng nghe, rồi nó ngủ thiếp hồi nào không hay ... Thôi kệ , chuyện đời xưa, nó nghe vô được bao nhiêu hay bấy nhiêu , chứ không ép buộc nó làm chi ...

Thấy nó nằm thiêm thiếp, hơi thở yếu ớt, ba nó ước gì có thể bệnh dùm nó, vì nó còn nhỏ quá, e rằng nó bệnh chịu không nổi, mình dù sao cũng người lớn, dễ qua hơn ...


Rồi cũng tới phiên ba nó bệnh, mà nếu ba nó bệnh, thì ba nó không dám ngủ chung với nó, mà chạy qua nằm bên phòng má nó . Tối đến, thiếu ba ngủ không được, nó cứ chạy qua chạy lại lấp ló trước cửa phòng ba mẹ , cái mặt cứ ngần ngừ, như muốn nói chuyện gì, mẹ nó hỏi thì nó nói "Con cũng bệnh nè, mà ba với con cùng bị bệnh, thì ngủ chung với nhau đâu có sao". Nó có bệnh gì đâu, nó chỉ khai bệnh, để được ngủ chung với ba nó . Má nó hiểu ra, nói không ra lời, chỉ biết kéo nó vô lòng, ôm siết ...


Trường ở Mỹ dạy đủ thứ, chứ không chỉ dạy chữ . Một hôm đi học về, nó khoe cục gì bằng đất màu nâu nâu, lô nhô 4 cụm, hỏi ra nó bảo, trong lớp cô giáo dạy con nặn đất, con bèn nặn gia đình mình, bà nội nè, ba nè, mẹ nè, và con nữa, ba có thấy giống không ? Trời ơi, trong môn vẽ và nặn tượng, thì vẽ và nặn tượng hình người là khó nhất, vì khó giống . Bức tượng nó nặn, phải tưởng tượng phong phú lắm, mới ra gia đình mình ...


Ở Mỹ này rất coi trọng lễ Tạ Ơn, một ngày lễ mà sau này mang ý nghĩa dành cho gia đình, vì gia đình con cái thường về tụ họp đầy đủ ! Một hôm nó đi học về đem theo 2 hột walnuts (hình như được dịch là hột óc chó), trên có dán lua tua giấy màu . Nó khoe đây là nó làm 2 con gà tây, con bự hơn một chút, là gà trống, là ba, còn con nhỏ hơn tí xíu, là con mái, tức là tượng trưng cho mẹ nó . Thật ra nhìn cũng giống gà tây lắm chứ ...


Mấy món đồ linh tinh lỉnh kỉnh bé tí ti do nó làm trong trường, thì ba nó ráng giữ lại hết . Một hôm nó mang về một giỏ hoa xinh xinh, trên có hàng chữ "I love my dad, he love me to". Sai chính tả chút xíu, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là những gì nó muốn gởi gấm ...


Rồi thì nó cũng lớn, mà ở xứ này, lớn là phải biết lái xe hơi . Nó cũng học lái, thi lái, và tự lái đi chơi . Cũng như hầu hết các chàng trai ở tuổi mới biết lái này, thì nó cũng bị accident, một giây lơ đễnh, là nó hun đít xe phía trước . Sau này nó  tuy nó không nói ra nhưng nó bỏ lái đến khoảng 6 tháng, có lẽ bị ám ảnh . Tội nghiệp thằng nhỏ, chuyện kinh nghiệm phải tự học bằng xương máu, ai cũng phải trải qua thôi mà ...


Theo phong tục người Mễ, thì sinh nhật 16 tuổi là quan trọng . Còn theo phong tục người Mỹ, có 2 mốc quan trọng là tuổi hút thuốc, tức là 18 tuổi, và tuổi uống bia, tức là 21 tuổi .
Hôm nay là ngày trọng đại, nhưng nó lại mải mê cắm cúi trong trường, không có ba mẹ chung quanh, chỉ vì hôm nay là ngày thi . Ba mẹ nó chúc cho nó có một ngày thật vui, thật trọng đại, vì hôm nay thằng bé tí ngày nào tròn 21 tuổi ...

Happy birthday, con trai yêu dấu ...

June 5th, 2017
SH



No comments:

Post a Comment