Thursday, December 30, 2021

Biết đâu ?

 Biết đâu ?

.

Nói gì thì nói, hình như ai cũng mong ước có con dâu, con rể người Việt ?

Dĩ nhiên là bọn nhỏ được sinh ra ở xứ này, với vốn tiếng Anh ào ào lá đổ, và tâm hồn như tờ giấy trắng thì người phối ngẩu là trắng, đen, vàng, đỏ gì cũng được, bọn nhỏ không câu chấp ...

Mà hình như các ba má bọn nhỏ không nghĩ vậy ?

Không phải các ba má kỳ thị, cũng không phải bọn nhỏ ế nhệ, cũng không phải các ba má không biết nói tiếng Mỹ, mà là dù cho làu thông tiếng Mỹ đi nữa thì hình như các ba má nào cũng thầm mong cho có dâu rể người Việt, vì thấy nó gần gủi cảm thông nhau hơn ...

Vậy mà hình như không có ba má nào tạo điều kiện cho thế hệ thứ hai được tiếp xúc với nhau. Có thể các ba má có party đều đều, nhưng không ráng thêm chút xíu, mở thêm một bàn nho nhỏ và cho các ba má dắt theo con cái để cho bọn trẻ có cơ hội gặp mặt và biết nhau ? Dĩ nhiên không phải cứ gặp nhau là thích nhau, nhưng ít nhất các ba mẹ đã tạo cơ hội cho bọn trẻ gặp nhau ... 

Biết đâu, biết đâu nhờ vậy mà sau này mình nghe dâu hay rể thủ thỉ nho nhỏ "ba ơi ba" hoặc "má ơi má" nghe ngọt như đường cát, mát như đường phèn ... 

Ừ biết đâu ...???

Sunday, December 19, 2021

Chị Kim

 Chị Kim

Có lẽ người ta biết chị nhiều với tên đầy đủ là Carol Kim, một người bình dị dễ mến. Rất nhiều người, kể cả mình, cứ tưởng chị là dân Phi Châu, vì trong một đoạn kịch trong Paris By Night thì chị đóng vai đó. Té ra không phải. Da chị khá trắng, có lẽ còn trắng hơn da mình, nhưng trong kịch thì chị tự hoá trang cho mình thành một người dân da đen đậm. Không ngờ là chị tự make up khá quá, làm mình cứ lầm .

Tự nhiên gặp nhau, tự ý chị đi theo nhóm mình, nói chuyện bình dân, vui vẻ. Vui vui thì chị hát nho nhỏ cho cả bọn cùng nghe, giọng chị ngọt ngào, đầm ấm, có lẽ còn hay hơn trên sân khấu. Âu cũng là duyên ...



Wednesday, December 1, 2021

Bả và tui

 Bả và tui


Cũng ngày này 32 năm trước tui may mắn dụ được bả. Không nhớ tui lỏn lẻn cái gì, dụ dỗ ra sao, mà bả nghe lời ngon ngọt, chịu leo lên xe bông dìa dinh với tui. Nhớ hồi đó đơn giản lắm, không phải rườm rà như bây giờ nghe nói phải quỳ gối một cẳng, rồi móc cái nhẫn hột xoàn to tổ bố ra ỏn ẻn hỏi "quiu du me ri mi ?". 
Mà cũng phải, thời đó làm gì mà có tiền để hốt cái nhẫn bự về, nội kiếm tiền để làm đám cưới là đủ ứ hự rồi ! Thời đó tui có hai bàn tay trắng, nghề nghiệp loàng xoàng vì thi đại học cứ rớt vì lý lịch xấu thì làm gì mà có nghề tốt. 
Nói cho đúng thì tui mới là người leo lên xe bông dìa nhà ... vợ. Nhà tui lúc đó chật chội, anh chị em đông, còn bên nhà vợ thì có nguyên căn gác trống, cho tụi tui lên làm vua trên đó ...

Năm đó tuy nghèo nhưng cũng có pháo nổ đì đùng trước cửa, cũng đầy đủ trầu cau mâm quả tới nhà gái, cũng rước bả về dinh. Đi qua đi lại từ nhà trai qua nhà gái cũng xôm tụ lắm !

Không biết lỏn lẻn cái gì mà hồi đó bả nghe, chứ bây giờ nếu có cơ hội hỏi bả lại (nếu và chỉ nếu vì ván đã đóng xuồng rồi), thì biết đâu bả ... lắc đầu cho bỏ ghét !!!

Tuesday, November 30, 2021

Dao Chi

 Dao Chi

Lớp có hai Chi, tên khá mỹ miều, Dao Chi và Kim Chi, và dĩ nhiên người nào cũng đẹp. Kẹt cái là hồi đó mình có tật hay phá, thích đặt tên lóng cho người khác, cho nên Dao Chi và Kim Chi trở thành Chi Đực và Chi Cái. Lý do đơn giản là Dao Chi ốm hơn nên bị đặt là Chi Đực, còn cô kia thì dĩ nhiên là mũm mĩm hơn, nên trở thành Chi Cái.
Hôm nay chỉ muốn nói về Dao Chi. Đương nhiên Dao Chi không thích cái tên Chi Đực, nhưng thời đi học, càng chống cự thì càng bị gọi chết tên, cho nên cái tên lóng gắn vào khá khắn khít. Dao Chi rất khéo tay, nấu ăn, cắm hoa, làm bánh gì gì cũng giỏi. Nếu có Xmas party, thì nhiệm vụ trang hoàng thì đương nhiên là của Dao Chi chứ không ngoài ai khác. Chỉ là mấy cái lá thông Đà Lạt, Chi xếp chéo qua chéo lại ngồ ngộ, rồi lấy mấy chum làm nước đá, thuở đó nhiều nhà có chum nhôm này lắm, để làm nước đá cho nhà dùng và nếu dư thì bán cho hàng xóm, Chi sơn chum màu đỏ, đục thủng một lỗ dưới đáy, cắm cái tim vào, và lật ngược lại giả làm đèn cầy. Thiệt là rất nhiều ý kiến hay và tiết kiệm trong lúc đó, lúc đó là lúc mọi người ai nấy cũng ốm nheo vì không ai đủ ăn, và vì còn đang bận tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên con đường gì đó cũng không nhớ rõ ... 
Thuở đó, bánh kem là hàng hiếm, khó tìm vì mắc quá không kham nổi. Cũng thuở đó, là lúc mình bon chen leo lên ... xe bông. Muốn lên xe bông thì phải có đám cưới, rước dâu, bánh cưới, cau trầu, ... Chi xung phong làm một cái bánh cưới 3 tầng thật lớn và thật đẹp cho mình. Cái bánh tuy tự làm lấy nhưng cũng tốn khá nhiều của Chi.  Mẹ Chi cũng nhờ người quen đặt trầu cau từ vùng Hốc Môn Bà Điểm đem xuống dùm mình. Thuở ấy, tuy còn nghèo nhưng ham vui thì vẫn ham, dám leo lên xe bông là gan dạ lắm lắm, vì tương lai còn mờ mịt ...
Tháng 9 vừa rồi, Chi ghé thăm mình từ Virginia, ở lại nhà mình mấy ngày. Tụi mình kể nhau nghe chuyện cũ, mấy chuyện từ thời xưa lơ, xưa lắc ...



Friday, October 29, 2021

Tay trống tay đàn

 Ban nhạc chơi hay quá, ai cũng giỏi. Có tới 2 cô trong này. Một cô đánh guitar, một cô đánh trống. Cô nào cũng giỏi ! Thích cô nàng đánh trống này, vừa đánh trống giỏi (cái tay dẻo quẹo), vừa hát hay ... chịu ko nổi !!! :)



Tuesday, October 12, 2021

Nụ Cười

 Nụ cười

Hồi trưa chạy ra In & Out Burger mua đồ ăn, mình drive-through. Mấy đứa nhỏ bán hàng ngồi trong window gặp mình lái tới thì chào thật to, "Hi! How are you?", và nở nụ cười thật tươi, như là người thân lâu ngày gặp nhau vậy ! Làm ấm lòng và cảm thấy vui lây. Mình cũng gật đầu, cười hết cỡ, và chào thật to lại ! Nghĩ lại bên xứ Đông Lào, tuy mang danh là đỉnh cao trí tuệ của loài người, nhưng bên đó có quán chửi, đại khái là chủ quán chửi tất cả khách vào ăn, chứ không niềm nở chào khách như bên này. Thật là lạ !!! Chỉ nội nhiêu đây là đã khác xa xứ sở tư bản, người bóc lột người này !!! Đỉnh cao có khác !!


!

Monday, September 13, 2021

Lá gan

Lá gan


"Đàn ông năm bẩy lá gan ..."
Vậy còn đàn bà, và nhất là con gái, thì sao ?
.
Hồi đó, bàn ba dãy giữa là là Ngọc Lựu, Kim Chi, Dao Chi . Bàn sau là Thu Hằng, Gia Điệp, Hồng Hoa . Dãy giữa hầu hết là con gái, hai dãy hai bên hầu như là con trai . Con gái được dùng như là một ranh giới, để ngăn bọn con trai hay phá phách lại, không cho bọn con trai chùm nhum một đống ...
Trong hai năm liên tiếp, sáu cô này học chung với nhau, ngồi gần nhau, và do đó, hay đi chơi chung và khá thân với nhau . Chỉ riêng Ngọc Lựu mất sớm trong lúc tuổi hoa niên, trong một cuộc tình éo le . Năm cô còn lại, mỗi người một ngã, nhưng vẫn thân với nhau cho tới tận bây giờ, tức là hơn 40 năm sau ...
Thuở đó, mình cũng khá rắn mắt, vì cùng một số bạn khác thích đặt tên lóng cho các cô, một là để cho dễ gọi , hai là để khỏi ... phạm húy, có nói lén các cô , các cô có nghe thì cũng chưa chắc biết ai là ai ...
Nhiều lắm, Thanh Nhãn là Tài Xỉu, vì có một hôm lăn ra xỉu, báo hại cả lớp lo sốt vó . Phương Dung là Bánh Bèo . Phương Thảo là Cận Méo . Lớp có hai cô tên Chi: Kim Chi vì mũm mĩm tròn trịa (tới nay cũng còn) nên được gọi là Chi Cái, còn Dao Chi thì ốm yếu (tới nay cũng vậy) hơn nên bị gọi là Chi Đực cho gọn . Riêng Thu Hằng tướng lùn thấp, lúc sắp hàng vào lớp hay được đứng đầu hàng, cho nên được đặt tên mỹ miều là Vịt Cổ Lùn ...
.
Trường là trường Tây hồi xưa, nên không có cái vụ tà áo dài thướt tha hớp hồn người ta, mà các cô phải mặc đồng phục là jupe ngắn, tức là váy ngắn, lên tới đầu gối, lên cao nữa thì nhà trường không cho ... Áo thì áo chemise trắng, và bỏ áo vào váy . Con trai thì quần tây áo chemise, bỏ áo vô quần, nút cổ phải kín lại . Em nào không bỏ áo vô váy hoặc vô quần, tiếng lóng là bỏ áo vô thùng, thì dễ bị giám thị túm cổ lại phạt !
Công nhận áo dài có cái thướt tha yểu điệu của áo dài, nhưng váy ngắn cũng có cái dễ thương, gọn gàng, xinh xắn của nó ...
.
Trước 75, muốn vào trường này không phải dễ, nhưng sau 75, tự dưng trường phải nhận một số học sinh từ miền Bắc vào, và từ từ trong đám học sinh, có xuất hiện lực lượng cờ đỏ .
Thời đó, họ nói lớp 10 ngoài Bắc thì bằng lớp 12 trong Nam, nhưng thật ra, nếu cứ đổi như vậy, thì học sinh ngoài Bắc sẽ bơi theo không nổi , từ từ rớt lại phía sau . Một số học sinh tự động đổi từ lớp 10 ngoài Bắc thành lớp 11 trong Nam, thì những học sinh này có cơ hội tiếp thụ kiến thức dễ hơn, còn số lớn cứ ỷ y, cứ nghĩ 10 bằng 12, thì từ từ tụt hậu , và họ mang mặc cảm . Những người này, vì mang mặc cảm thua kém bạn bè, cùng với một số học sinh theo chủ nghĩa cơ hội , đón gió trở cờ, tham gia lực lượng gọi là cờ đỏ, chuyên xét nét, rình rập, ra oai với các bạn khác và chuyên đi méc để lập công ! Cũng có thể hiểu, từ một ngườI thấp kém, chuyên đứng chót lớp, chỉ biết ngước mắt nhìn lên vì đầu óc bị thiểu năng trí tuệ, nay được ra oai, đứng trên nhìn xuống, thì công việc làm cờ đỏ hấp dẫn họ đến mức nào !
Cũng thời đó, các cuốn truyện chưởng của Kim Dung, của Cổ Long, không biết từ đâu mà được chuyền tay trong bọn con trai, hết đứa này xem, thì đưa đứa khác xem, xem rồi mê mẩn, bàn tán sôi nổi ...
Chuyện đến tai bọn cờ đỏ, bọn chúng biết là các cuốn truyện cấm đang được chuyền tay trong lớp, cho nên tìm mọi cách bắt được để lập công dâng lên chủ ! Mà cũng lạ, chính những cuốn truyện này, sau được làm thành phim bộ, thì được chiếu công khai trên các tụ điểm văn hóa, và sau này trên cả TV trên cả nước ! Vậy mà lúc đó họ gọi là văn hóa phẩm đồi trụy ... (Ai xem truyện chưởng, tức truyện kiếm hiệp, hay phim chưởng, thì có lẽ không tìm thấy nó đồi trụy chỗ nào)
Bọn cờ đỏ, biết trong lớp này có truyện kiếm hiệp chuyền tay, đi bắt vài lần vẫn không tìm ra nên tức tối , hôm đó ập vào bất thình lình, mò từng cái ngăn bàn, từng cái cặp táp của bọn con trai ... và vẫn về tay không !
Lúc đó mình cũng run lắm, không biết cuốn truyện đang nằm trong tay bạn nào, nếu xui xẻo bị tóm thì chắc chắn phải lên gặp hiệu trưởng, và có thể bị đuổi học như chơi ! Bọn cờ đỏ vừa đi, thì cuốn truyện lại xuất hiện nhởn nhơ, như chưa có chuyện gì xảy ra , và được tiếp tục chuyền tay như cũ ...
.
Lá gan tiểu thư
Dĩ nhiên bọn con trai không biết làm ảo thuật cho cuốn truyện mất đi và xuất hiện trở lại một cách dễ dàng . Khi vừa nghe bọn cờ đỏ tới, thì cuốn truyện lập tức được chuyền qua bàn con gái, thường nhất là đưa cho Thu Hằng, tức là Vịt Cổ Lùn, vì Thu Hằng ngồi gần nhất . Các cô là dân trường Tây chuyên mặc váy, cho nên để cuốn truyện xuống ghế, rồi cứ đủng đỉnh ngồi lên, lấy cái váy che phủ nguyên cuốn truyện , chỉ khi nào các cô đứng lên mới thấy .
Bọn cờ đỏ không ngờ đến việc này, cũng không biết là con trai con gái trong lớp này đoàn kết như vậy, nên bọn chúng không bao giờ xét đến con gái ...
Truyện trở về tay, cầm lên nóng hổi, vì được để dưới bàn tọa các cô khá lâu , Bảo Quân chép miệng bảo, " cứ như là truyện mới ra lò, nóng hổi vừa thổi vừa coi ..."
Ai nói con gái không gan ?
Hôm nay sinh nhật Thu Hằng, tức Vịt Cổ Lùn, mình viết tặng em, gọi là em, vì em nhỏ hơn mình một tuổi .

(hình lượm trên mạng)

Thursday, September 9, 2021

Cánh cửa bí mật

 Cánh cửa bí mật ...

Lấy ý tưởng từ thời Prohibition, tức là thời kỳ cấm rượu từ năm 1920 đến năm 1933, resort này đã làm một cánh cửa bí mật để đi vào một bar rượu đặc biệt . Các loại rượu trong bar này khác với các loại rượu bên ngoài ... ! Bar rượu tên là The Library. Nếu đi ngang bên ngoài thì cứ tưởng là một thư viện, vì chỉ toàn là kệ sách, nhưng trong số kệ sách đó có một kệ sách là cánh cửa bí mật để vào bar. Bước vào bên trong thì lại là một căn phòng nhỏ chứa đầy sách, lại có thêm một kệ sách cũng là cánh cửa bí mật . Qua hai lớp cửa sẽ tới được bar rượu ! 



Saturday, August 28, 2021

Ngâu

 "Giọt mưa mưa ngâu mưa ngâu,

Búp non trên cành cành lá biếc ...".

Đây là bông ngâu, bông nhỏ li ti, thường được dùng để ướp trà ngâu, nhưng không hiểu sao bông ngâu bên này không thơm bằng ngâu bên Vn, có lẽ tại giống khác nhau !





Thursday, August 26, 2021

Cột mốc

 Cột mốc. 

Park ranger dùng các rọ đá để đánh dấu các trails. Các rọ đá cách nhau khoảng một tầm mắt. Tới một rọ đá thì mình ngó quanh sẽ thấy rọ thứ nhì, và mình đi về hướng đó là xong. Cứ vậy mà đi, không sợ bị lạc giữa rừng.




Sunday, August 22, 2021

Nước mắm Việt Hương

Thôi tiêu, nghe đồn nước mắm Việt Hương là đồ made in China, mình vô bếp xem chai nước mắm của mình lại thì đúng chóc là made in China !!! Lần sau mua phải để ý chuyện này mới được !!!




Castle Rock trail

 Castle Rock trail. The rocks look like a castle on top of the mountain. Only one of us can make to the top.



Wednesday, August 18, 2021

Sea turtle

 Akumal (theo tiếng Náhuatl, tức là ngôn ngữ cổ xưa của Mexico, có nghĩa là rùa) là nơi các con rùa biển hay tới để đẻ trứng trên bãi cát. Trên bãi biển có cắm những bảng nhỏ chỉ chỗ rùa đẻ, để du khách đừng có đạp lên. Ngoài ra, nơi này còn có một loại rong mà rùa biển rất thích ăn nên nó hay tới ... 




Friday, August 13, 2021

Peruvian food

 Peruvian food

There's a restaurant named Cusco at The Grand at Moon Palace. Cusco actually is a name of a city in Peru, which we will visit next year. It's a good chance to try Peruvian food, before we arrive there. The food is pretty good. The drinks are good also. I had to order a second drink, but now I forgot the name! 


















Saturday, August 7, 2021

Muối và tiêu

 Thích hai vợ chồng ông Mễ này. Cái bụng của ông mập ú, dùng để đựng muối. Bụng bà nhỏ hơn, để đựng tiêu. Cái tướng ông bà tròn ủm, dễ thương bạo !!! 





Thursday, August 5, 2021

Cũng thấy nhớ

 Cũng thấy nhớ ...

Đi chơi xa, mà cũng thấy nhơ nhớ tụi nó ! Không biết cây gấc ra sao, khổ qua chín chưa, bầu bì tới đâu ... Trước khi đi thì cũng ráng chạy thêm một số dây nước tưới tự động, chứ cứ trông cậy vào thằng con mình thì chưa chắc ăn đâu. Con trai mà, dặn 10 nó nhớ 1 là may. Sau này lúc nó mà có bạn gái, chắc bạn nó dặn 1 nó nhớ tới 10 ! 

Gấc thì cũng còn nguyên, khổ qua thì chín đỏ rực, ăn thử thấy ngọt như ... kẹo, hoa lan Cattleya thì nở một chùm tím lịm . Lòng phơi phới, thôi sau này về già thì cứ làm vườn cho chắc ăn, vừa khoẻ vừa vui ...

À, về nhà mới thấy mình lại có ... bầu, mà là bầu bự !!! 



Wednesday, August 4, 2021

Cenote

 Đây là một cái cenote (dòng sông ngầm), tuy nhiên đoạn sông khúc này lộ ra ngoài . Chỉ cần đưa chân xuống và để yên một chút là có cá tới ... rỉa chân mình nhột nhột ! :) Đây là cá thiên nhiên, chứ không phải là cá nuôi như trong các khu du lịch ! 



24 giờ gian khổ

 24 giờ gian khổ ...

Chuyến đi Cancun kết thúc vui vẻ, test covid cũng xong, chỉ còn bay về Mỹ nữa là hết.

Không ngờ rằng khi bay về tới Dallas, thì chuyến bay kế tiếp của mình về San Diego bị trễ. Lẽ ra bay tiếp vào 8:40pm, nhưng họ bảo trễ 1 tiếng là 9:40pm. Thôi cũng không sao ! Ai ngờ họ lại tiếp tục thông báo dời lại 11:00pm, rồi 12 giờ sáng, rồi 1 giờ sáng, rồi 2 giờ sáng. Đến 2:30 sáng thì American Airlines thông báo hủy chuyến bay. Thật là ác độc. Lúc 2:30 sáng thì khó mà kiếm chuyến bay khác, và cũng khó mà kiếm hotel để ngủ cho qua ngày ! 

Họ tự động dời chuyến bay của mình từ Aug 1st sang Aug 3rd, tức là 2 ngày sau mới có chuyến bay ! Bơ vơ giữa Dallas, không có đường tiến thối !

Nhờ một người đi cùng book cho mình chuyến bay vào Aug 2nd, tức là ngay hôm sau, đỡ được một ngày bơ vơ xứ người . Qua hôm sau gần đến giờ bay thì American Airlines lại chơi ác, cancel chuyến bay của mình nữa ! 

Thiệt là tá hoả tam tinh, phen này chắc phải nhận Dallas (thành phố này súng ống tùm lum, từng bắn chết tổng thống JFK) làm quê hương, không biết ngày về !

Mình lập tức chạy lại quầy vé, năn nỉ nhân viên đổi cho mình bay về LAX. Mình đoán LAX là thành phố lớn của Mỹ, nó sẽ có higher priority hơn cái thành phố của mình, như vậy mình có hy vọng cao hơn là có được chuyến bay, chứ mà ngồi nhất định đòi về SD thì cứ tha hồ chờ. Lúc đang nói chuyện với cô nhân viên thì mình nhận được tin nhắn là họ dời chuyến bay về SD của mình sang ngày Aug 4th, tức là thêm một ngày nữa ! Cô nhân viên bảo về đến LAX là kẹt, vì họ không có chuyến bay nào từ LAX về SD. Mình bảo cô ta cứ book cho mình đi, vì mình muốn ra khỏi cái phi trường Dallas này càng sớm càng tốt !

Cuối cùng mình đoán đúng. Chuyến bay về LAX không bị hủy bỏ như các chuyến bay khác. Mình gọi phone kêu con mình lái 2 tiếng đồng hồ tới LAX để đón mình. Mình đáp xuống thì con mình cũng vừa tới nơi. Vậy là mình chỉ bị kẹt ở phi trường Dallas chỉ có 24 tiếng !

Phi trường Dallas người nằm người ngồi la liệt. American Airlines hủy bỏ hàng trăm, hàng ngàn chuyến bay, mà họ không đền bù gì cả, vì họ đổ lỗi cho thời tiết. Người thì đã ở đó 2 ngày, người thì 3 ngày. Có một cặp vợ chồng Mỹ già, người vợ ngồi xe lăn, ông chồng đẩy xe lăn cho bà. Ông bà đã kẹt đến 5 ngày mà tiếp tục bị hủy chuyến bay. Lúc mình boarding lên máy bay, nhìn thấy hai ông bà cũng còn đó chờ đợi, tội nghiệp ông bà quá !

Không biết mình có nên đi America Airlines nữa không ???

Không biết sau này mình có nên chuyển tiếp ở Dallas, Texas nữa không ??? Hay là chỉ nên quá cảnh ở Phoenix, Arizona ???



Sunday, August 1, 2021

Phi lỉm

 Mình lại tiếp tục phi lỉm. Phi lỉm một hồi là mệt quá xá luôn ! :)

(P/S: phi lỉm (phi thân và chìm lỉm)

Thật ra không thể có từ ghép phi lỉm này. Vì "phi thân" trong tiếng Hán Việt có nghĩa là nhẩy. Còn chìm lỉm theo mình nghĩ có gốc tiếng Nôm. Muốn làm từ ghép thì phải cùng là Hán Việt hoặc cùng là chữ Nôm, chứ ko thể ghép Hán Việt chung với Nôm được ! 



Sunday, June 13, 2021

General Sherman tree

 The General Sherman tree, about 3,200 years old. Cây khoảng 3.200 tuổi, có từ trước khi Chúa sinh ra đời, hiện vẫn còn sống khoẻ mạnh, và thuộc một trong những loại cây lớn nhất thế giới .




Wednesday, April 21, 2021

Có anh Tí nhóc

 "Có anh Tí nhóc,

Cái đầu trọc lóc,

Tay cầm trái cóc,

Đứng tựa bờ ao.

Lỡ thương cô bé bên rào ...

Nói không dám nói,

Đứng tựa rào ngó qua !"

Đây là cóc nhà mình trồng, và mình không có đứng tựa rào ngó qua ... bà hàng xóm gì cả ...



Wednesday, February 17, 2021

Bàn về học vị


Bàn về học vị . 
Trên thế giới, học vị cao nhất là học vị Tiến sĩ (Doctorate degree), không có học vị nào cao hơn học vị này. Nếu bạn tài giỏi về nhiều ngành khác nhau, thì bạn có thể lấy được nhiều học vị Tiến sĩ của những ngành khác nhau, nhưng dù bạn có học cao bao nhiêu thì tối đa cũng chỉ là lấy được học vị Tiến sĩ là hết. 
Nhưng ở xứ Đông Lào, tuy không hề có một phát minh nào vang danh thế giới, nhưng họ tự nghĩ là họ giỏi hơn cả thế giới, do đó họ chế ra thêm vài học vị cao hơn học vị Tiến sĩ, và họ gọi đó là học vị Giáo Sư và Phó Giáo Sư, để rồi từ đó tự khoe là họ có bằng cấp cao nhất thế giới ... 
Ở Mỹ và một số nước tiên tiến, thì Giáo sư (Professor) chỉ là một chức vụ, chkhông phải là học vị. Khi bạn đi dạy đại học, thì bạn được gọi là Giáo sư. Thường thì khi bạn có bằng Thạc sĩ (Master degree) thì bạn bắt đầu đi dạy đại học được, và bạn vẫn được gọi là Professor, tức là Giáo sư. Điều mà bạn nên nhớ, là không phải Giáo sư nào cũng là Tiến sĩ, và không phải Tiến sĩ nào cũng là Giáo sư (nếu họ không đi dạy). 
Bởi thế cho nên, thỉnh thoảng bên xứ Đông Lào có kẻ vỗ ngực tự xưng là có bằng cấp cao nhất thế giới, thì thật là chuyện nực cười, trò hề cho vui. 
Tấm hình này đây là của một kẻ tự xưng là PGS. Hắn muốn sửa tiếng Việt lại cho giống tiếng Tàu, và hắn rất vênh váo vì công trình cao siêu của hắn. Một công trình mà người dân đọc vào chỉ muốn chửi hắn ! 
Mời các bạn nhìn hình này để hiểu thêm về "công trình trí tuệ" của hắn !


Wednesday, February 10, 2021

Mấy cái vòng

 


Mấy cái vòng
.
Cũng là vòng, mà đứa thì khó tính, đứa thì dễ dãi. Khó chịu nhất là vòng một, vòng ba, ai nhào tới thì tụi nó xô ra, không nhận. Riêng vòng hai thì phổi bò, dễ dãi, ai tới cũng đón, cũng chào, cũng cười toe toét làm mùa Tết này mấy cái tụi bánh tét, bánh chưng, tôm khô, củ kiệu ... nhẩy vô vòng hai tấn công liên tục. Cái thằng vòng hai vui vẻ nhận hết, rồi để đó nguyên si. Báo hại vòng hai càng ngày càng tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên ... ông địa, còn hai vòng kia thì không nhúc nhích ... Phải làm sao đây ? Có cách nào đổi chỗ vòng hai với vòng một ? Hoặc vòng hai với vòng ba ? Khó quá ...!
Năm nay lại gói bánh tét, phen này vòng hai lại sắp vùng lên nữa rồi ... Khổ quá ...


Tuesday, January 12, 2021

Cái nón vuông

 

Cái nón vuông

Không hiểu sao mà mỗi lần thấy người ta đội cái nón vuông là tôi thèm . Khi mới qua Mỹ này, chúng tôi còng lưng đi làm, chỉ có đứa em út được tiếp tục đi học, cho nên nó là người đầu tiên trong gia đình được đội cái nón vuông . Hôm dự lễ ra trường của nó, tự nhiên tôi thèm kinh khủng, cứ ao ước là có ngày sẽ được đội cái nón vuông như nó ...
Cái thời tôi còn ở VN thì chưa có cái vụ đội nón vuông . Thời đó, vô đại học là khó kinh khủng, vì chưa có các đại học tư như bây giờ . Tụi tôi dân miền Nam chính hiệu, học lực tương đối giỏi hơn nhiều so với dân miền Bắc, vì chúng tôi học hệ chính quy 12 năm . Dân miền Bắc chỉ học 10 năm thì được đổi sang tương đương với lớp 12 của miền Nam, do đó, họ thiếu kiến thức khá nhiều, có thể nói họ thiếu hẳn 2 năm kiến thức so với dân miền Nam, vậy mà dân miền Bắc khi thi đại học thì đậu ào ào, còn dân miền Nam thì thi rớt lộp độp như sung rụng ...
Chẳng lạ gì, dân miền Bắc thường là con cháu cán bộ, mà hễ là con cháu cán bộ thì được cộng thêm điểm, được gởi gấm, ... cho nên họ đậu ào ào . Còn dân miền Nam cứ 10 đứa thì có hết 8, 9 đứa có ba má dính tới quân lực VNCH, hoặc làm trong chính quyền VNCH, hoặc đơn giản là gia đình có người vượt biên, ... cho nên được hân hạnh xếp vô danh sách "lý lịch xấu", mà hễ lý lịch xấu, thì không có hy vọng vào đại học, dù học có giỏi đi nữa ...
Cứ như vậy, dân miền Nam chỉ còn con đường vượt biên mới được tiếp tục việc học, hoặc bằng cách này hay cách khác để ra được nước ngoài, thì mới có cơ hội vươn lên, nhường lại đại học trong nước cho con cháu cán bộ, để sau này họ được đào tạo thành một thế hệ rất thiếu trình độ và kinh nghiệm, so với các nước khác .
Phần tôi may mắn, sau nhiều năm mong đợi tôi đã đến được nước Mỹ, nơi có nền tư bản đang giãy chết, nơi có cảnh người bóc lột người, mà không hiểu sao tôi vui không xiết . Sau hơn mười năm chịu khó còng lưng vừa đi làm vừa đi học, thì cuối cùng tôi cũng đã được đội cái nón vuông hai lần, một lần cho mảnh bằng BS, và lần nữa cho mảnh bằng MS, cùng sát cánh với dân Mỹ mà cứ tiến từ từ lên tư bản chủ nghĩa, không cần phải tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc ... mà làm chi !
Jan 12th, 2021