...
Phần 3: Hai chỉ vàng
...
Nghe khi người trên tàu báo động cho nhau nghe là cướp biển sắp đến, thì Dự hụp đầu xuống, lận miếng vàng dấu trong lai áo ra cho vào miệng , và nuốt luôn vào bụng !
Miếng vàng chỉ khoảng 2 chỉ, trước khi đi vượt biên thì mẹ Dự đập cho nó dẹp ra, cuốn nó lại , và mẹ Dự may giấu vào trong lai áo cho Dự, với hy vọng sẽ qua mắt được bọn cướp biển. Mẹ nói "nhà không còn tiền, đây là số vàng cuối cùng, con ráng giữ nó để dành đánh điện về cho mẹ hay khi con tới bên đó ..."
Bọn cướp biển Thái Lan thật tàn ác, chúng bắt đàn ông đứng qua 1 bên, đàn bà con gái đứng qua 1 bên, rồi bắt mọi người cởi đồ ra hết, quăng ra ngay trước mặt, rồi bọn chúng lận bàn tay bẩn thiểu của bọn chúng kiếm vàng bạc giấu trong đám quần áo đó. Dĩ nhiên là bàn tay nghề nghiệp của bọn chúng rà soát rất kỹ, biết chổ nào người ta hay dấu vàng, cho nên lấy chúng ra nhanh chóng
...
Nhưng như vậy cũng chưa xong, đám người vô nhân đó bắt đầu khám xét bên đàn bà con gái, họ lần mò lên tóc, thậm chí còn thò tay vào chổ kín của các bà, các cô, để hy vọng kiếm thêm mớ vàng hoặc kim cương. Và sau cùng, khi đã vơ vét thêm 1 mớ, thì họ bắt đầu dỡ trò bẩn thỉu cuối cùng, là hãm hiếp các bà, các cô .......!
Chiếc tàu của Dự bị cướp, và hãm hiếp tất cả là 7 lần, lần nào cũng tương tự như vậy, cướp trước và sau đó là hãm, nhưng chỉ có bọn cướp đầu tiên là vơ vét được nhiều, còn về sau hầu như không còn vàng bạc để vơ vét , mà dần dần chỉ còn hãm hiếp là chủ yếu ....!
Có 1 cô, sau khi bị hãm 7 lần, đứng cứng đờ, như người mất hồn, mắt nhìn thẩn thờ đâu đâu, không buồn mặc lại quần áo, Dự tội nghiệp cô ta quá, lượm bộ quần áo đã rách nát của cô, mà mặc lại cho cô .....
Rồi từ từ chiếc tàu cũng được cập vào đất liền sau những ngày tối tăm trên biển ....
Đã 3 ngày nay, Dự không dám ăn nhiều, mà thật ra cũng chẳng có gì nhiều để ăn, chỉ vì miếng vàng trong bụng Dự !
Nếu ăn nhiều, thì bụng đầy, phải đi giải quyết cho cái bụng nhẹ ra, thì chắc chắn là miếng vàng trong bụng Dự cũng trôi ra theo ....
Dự ráng nhịn , đợi chờ ngày tàu cập bến !
Cũng nay là không ai trông thấy Dự nuốt miếng vàng, nếu có ai trông thấy mà nói cho bọn cướp nghe, thì có lẽ họ đã mổ bụng Dự để lấy cho bằng được miếng vàng rồi !
Khi lên tới đất liền , thì việc đầu tiền của Dự là tìm 1 bụi rậm , giải quyết "1 bầu tâm sự" , khi nó ra, Dự thấy đau buốt phía sau , có lẽ các bà khi đi sinh con cũng đau đớn như vậy. Rồi Dự dùng cái que nhỏ, khượi trong cái đám "tâm sự" đó ra mà kiếm cho được miếng vàng , sau đó đem rửa sạch sẽ ....!
Và Dự dùng miếng vàng đó để trả tiền cho tấm điện tín gởi về nhà, nơi có mẹ Dự, anh chị em Dự, và nhất là con bé Thắm hàng xóm đang trông chờ tin tức bên nhà ......
Chuyện vượt biên của Dự, bây giờ nhìn lại, sao mà giống y như một bài thơ của Lê Thị Thấm Vân:
***************************************
Giá tự do (Lê Thị Thấm Vân)
Đêm trước ngày vượt biển
mẹ thắp nhang lâm râm khấn nguyện
“Lạy trời phù hộ cho con tôi thoát...
thoát công an,
thoát tù tội,
thoát bầy cá đói mồi,
thoát bọn thú dữ mặt sạm,
cằm bạnh, mắt trợn trắng dã,
nước dãi ứ đầy miệng đang chực chờ ngoài biển khơi.”
Nhưng trời che mắt, bịt tai,
ngoảnh mặt.
Con gái tuổi trăng rằm,
ba lần bị .....
....
(xin phép kiểm duyệt đoạn này , vì nó trần trụi thô tục quá)
....
Thân xác người thiếu nữ,
là bữa cỗ ngon cho bầy cá,
dưới ánh trăng rằm.
(Lê Thị Thấm Vân)
****************************************
(Còn tiếp ...)
Links:
Những Mảnh Đời (1)
Những Mảnh Đời (2)
***********************
Sao lau qua hong that Viet tip vay van( Si?
ReplyDeleteTk