Tuesday, January 17, 2012
Những Mảnh Đời ... (1)
...
Phần I: Hòn Sỏi
...
Nhà Thắm và nhà Dự ở gần nhau trong con xóm nhỏ . Dự hơn Thắm 2 tuổi , và dĩ nhiên , học trên Thắm 2 lớp. Cũng vì vậy , mà mỗi lần học bài có chổ không hiểu, thì con bé Thắm chạy qua nhà Dự hỏi bài, và Dự cũng hăng hái giảng bài cho con bé ....
Có 1 lần , con bé chạy sang nhà Dự, hơi thở gấp gáp, mồ hôi đổ trên trán , mặt đỏ phừng , xoè tay ra, trên tay có cục sỏi nhỏ , và nhăn nhó với Dự :
- Trả anh cục đá nè , không có nhằm nhò chi hết !
Dự nghe xong thì cười bò lăn bò lóc , cười cho đã rồi mới hỏi ngược lại là
"Bộ em tin thiệt sao ? Không ngờ em tin ...!"
Chuyện là vầy , gần đầu xóm có 1 căn nhà có con chó dữ lắm , mỗi lần bọn học trò đi ngang qua căn nhà đó là 1 cực hình , vì con chó quỷ quái đen thui kia lúc nào cũng chực hờ phóng ra, rượt theo đám học trò ! Nó không từ 1 ai, hễ cứ quần xanh , áo trắng , là nó rượt !
Dĩ nhiên là con bé Thắm ngán con chó này lắm , con bé đem niềm tâm sự này than thở với Dự , và hôm đó Dự đưa cho con bé 1 hòn đá nhỏ , bảo con bé là trước khi đi ngang qua nhà đó , cứ lấy hòn đá này .... kẹp vô nách, rồi đi từ từ qua, thì con chó sẽ không rượt !
Hôm nay con bé làm theo lời , ai ngờ cũng vẫn bị chó rượt , cho nên mới có cái vụ đem hòn đá trả lại cho Dự. ....!
Rồi thì con bé giận dỗi bỏ đi .... !
Dự cầm lấy cục đá , rồi xoay xoay trên tay, thật ra đó là 1 hòn sỏi trắng nhỏ, mặt lưng có 2 vết trầy sướt chéo nhau, làm thành hình chử X ...
Chỉ qua bữa sau, là con bé hết giận , trở lại xin giảng bài dùm , còn Dự thì bao giờ cũng sẵn sàng giảng .... Cứ như vậy , hôm nào không thấy con bé qua hỏi bài , thì Dự thấy nhớ nhớ, rồi từ nhớ nhớ, đổi qua thương thương lúc nào không ai hay biết .......
Cả con bé cũng vậy , cũng thương Dự hồi nào không hay , rồi khi 2 đứa lớn lên 1 chút, thì cũng có những buổi chiều rủ nhau đi chơi , hoặc đèo nhau trên xe đạp đi lang thang cho mát ....
Chuyện đời không phải lúc nào cũng êm như dòng sông , chuyện Thắm và Dự người lớn cũng biết, nhưng người lớn làm thinh, vì có những lý do khác nhau ....
Năm đó khi trời vừa trở lạnh , tức là miền Trung và Saigòn vừa chấm dứt các trận mưa bão tưng bừng , là đến mùa vượt biên ...
Dân Saigòn lúc đó mong đi vượt biên lắm ! Biết vượt biên là dùng sinh mạng của chính mình để đánh 1 canh bạc lớn , là 1 sống , 1 chết , nhưng người người vẫn âm thầm rủ nhau đi đem sinh mạng của mình để thử với các con sóng cao bạc đầu ....
Năm đó , Dự cũng đã lớn , sắp đến tuổi đi nghĩa vụ , thì cha mẹ Dự quyết định cho Dự đi vượt biên .....
Khi Dự báo cho con bé Thắm tin này , thì con bé lặng yên, mà nước mắt thì cứ tuôn tuôn , chảy mãi ....
Đêm cuối cùng trước khi đi, Dự hẹn con bé gặp riêng, rồi tặng con bé 1 gói giấy nhỏ, nói là tặng con bé làm kỷ niệm ....
Cũng như lần trước , con bé cũng lặng yên, rồi nước mắt cũng cứ trào ra , đợi cho Dự đi xa hẳn , con bé mới mở gói giấy , trong gói giấy , chẳng có gì đáng giá , chỉ có 1 hòn sỏi nhỏ, trên hòn sỏi có 2 vết trầy sướt tạo thành chử X ........
(còn tiếp)
Dec 14th, 2007.
**********************
Links:
Những Mảnh Đời (2)
Những Mảnh Đời (3)
**********************
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Ua?, viet tu nam 2007 ma sao toi gio chua xong vay?
ReplyDeleteTai vì lu'o'ì ! :)
ReplyDelete