Wednesday, January 30, 2013

Xin Phép Cán Bộ

"Truyện của bạn bè
Xin lượm lặt lại những truyện của bạn bè thân thiết viết cho nhau, thường chỉ gởi qua lại bằng những emails, do đó, những câu chuyện này thường chẳng được post lên trang web nào cả, và như vậy thì rất uổng phí. Nay xin mạn phép post lên trang web này, và mời các bạn bè chúng ta cùng đọc lại ...
Sau đây là 1 trong những vô vàn chuyện vượt biên ...."

Xin Phép Cán Bộ
Thục Khanh

Số là cái nhà tù mà K bị nhốt ở Năm Căn giống như cái "chuồng khỉ" vậy. Họ xây "chuồng" bằng những cây đước cách nhau cỡ 1 gang tay để "họ" có thể đứng ngoài quan sát được tù nhân. Cửa "chuồng" luôn được khoá chặt, chỉ mở cửa 3 lần 1 ngày thôi. Một lần lúc sáng sớm để tù nhân ra ngoài ..."xả bầu tâm sự" ! Còn 2 lần kia là trưa & chiều để lãnh cơm.
Mỗi sáng trước khi ra ngoài thì tù nhân phải sắp hàng bên trong rồi mỗi lần được ra cỡ 10 người. Người nào đứng đầu phải "xin phép" cho cả đoàn luôn. Tên bộ đội ngồi trên gác cao bắt người đứng đầu phải xin phép như vầy:" Xin cán bộ cho tù nhân đi cầu ". Vì tên bộ đội ngồi tuốt trên cao nên hắn bắt mình phải nói cho lớn để ra oai. Vì phải xin phép phiền phức như vậy nên không khi nào K muốn đứng đầu hết vì sợ mình "lỡ miệng" nói sai gì thì tiêu. Vậy mà nhiều khi có chị bị ..."líu lưỡi" vì run nên xin phép như sau:"Xin tù nhân cho cán bộ ...đi cầu "!! Khi mà nói lộn như vậy thì chị đó cũng run nhưng cũng không dám nói lại vì sợ tên đó để ý rồi "đì". Nhưng tên bộ đội đó không nghe được hay không để ý mà những tù nhân lại cười rinh rích. Sau mấy lần như vậy mà không nghe tên bộ đội nói gì nên mấy chị lại cố ý nói ngược để chọc mấy tên đó. Vậy là bà con được 1 chầu cười đỡ buồn.
Bây giờ nghĩ lại thấy mình hồi đó thật vô tư, chuyện gì cũng có thể đùa giỡn được, đúng là "điếc không sợ súng ".
Thục Khanh
01/20/2013

No comments:

Post a Comment